Tôi vốn là con trai út nên rất được bố mẹ, anh chị, cưng chiều đặc
biệt. Thêm một điều nữa là tôi học rất giỏi. Khi còn ở Việt Nam, từ lớp
một cho đến lớp bốn, tôi đều mang phần thưởng cuối năm về khoe với gia
đình. Sang Canada, môn học nào tôi cũng lấy được hạng A hết, vì thế bố
mẹ tôi càng thương yêu tôi hơn. Nhưng chính điều này đã làm tôi khổ
tâm rất nhiều, vì hai ông bà cứ xem tôi như là một đứa con nít vậy, làm
cho tôi có cảm giác như mình vẫn mãi là một trẻ con.
Trong ba anh em, anh Hai và chị Ba của tôi tánh tình hơi giống nhau, cả
hai đều rất hoạt bát, ăn nói lanh lẹ, riêng chỉ có tôi là hay trầm lặng
và ít nói trước mặt mọi người. Tối ngày tôi chỉ thích thu mình trong
căn phòng yên tịnh. Tôi gọi căn phòng ấy là giang san của tôi. Được làm
chủ cái thế giới riêng của mình, đó là điều tôi cảm thấy vui vẻ nhất.
Bất kể anh Hai gọi tôi là “thằng nhà quê” hay chị Ba kêu tôi là con
“mọt sách”, tôi vẫn cứ giam mình trong cái giang san nhỏ bé đáng yêu
ấy.
Thế rồi, có một ngày kia, cái giang san của tôi đã không còn như ngày
nào nữa. Ngay cả cái đời sống tự do và cái thế giới nội tâm của tôi cũng
đã bị xáo trộn lên. Những ngày tháng bình dị, những giờ giấc yên tịnh,
hầu như đã bị “người ta” chiếm đi hết. “Người ta” mà tôi đang nhắc đến
đó là “Thúy Vi”. Ồ, không! Phải gọi nàng là “nhỏ Vi” mới đúng! Sỡ dĩ
tôi gọi Vi bằng “nhỏ”, vì nàng có một chiều cao rất khiêm tốn, kém hơn
tôi ít nhất là ba tuổi, và nàng rất hồn nhiên như một trẻ con. Chẳng
những thế, nhỏ hay chọc phá tôi như một thằng con trai và mỗi lần nhỏ
mở miệng là tôi phải tốn ít nhất vài tiếng đồng hồ để nghe nhỏ thao
thao bất tuyệt chẳng khác nào một bà bán cá ở ngoài chợ. Có thể nói, từ
cha sanh mẹ đẻ cho đến lớn khôn, đây là lần đầu tiên tôi mới gặp một
người con gái kỳ cục như nhỏ.
Cái ngày mà nhỏ đến gỏ cửa con tim của tôi tính đến hôm nay cũng gần một
năm rồi. Và sự hiện diện của nhỏ trong cuộc sống của tôi phải kể từ
cái ngày hôm ấy…
Hôm ấy, tôi đang ngồi trong thư viện làm bài, bỗng nhiên có một người
con gái kéo ghế tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi. Nàng nở một nụ cười
rất tươi và hỏi tôi một câu:
- Anh là người Việt phải không?
Tôi miễn cưỡng gật đầu một cái.
- Vi thấy anh có quyển sách “calculus” nên đoán là kiến thức về toán của
anh chắc rất cao. Đúng lúc Vi có một bài toán giải hoài mà chẳng ra
kết quả gì hết. Anh có thể giải giúp dùm Vi không?
Nhỏ tự nhiên thế đấy! Khi không đi nhờ một người con trai xa lạ để giúp
mình làm toán, và còn giới thiệu khéo tên mình nữa chứ. Trước cử chỉ
thân thiện và ngây thơ của nhỏ, tôi đành phải nhận lời giải dùm một bài
toán lớp 10. Thật ra bài toán rất dễ, nhưng không hiểu sao, trông khuôn
mặt sáng sủa có vẻ rất thông minh của nhỏ lại chẳng giải ra được một
bài toán đơn sơ như thế.
Khi tôi giải xong, nhỏ cảm ơn ríu rít và bắt đầu từ hôm đó trở đi, hể
gặp tôi ở trong thư viện, nhỏ đều mang sách vở đến nhờ tôi chỉ dùm.
Nhiều lúc, tôi cố tình vào thư viện thật sớm, tìm một góc nào thật khuất
để khỏi bị nhỏ phát giác, nhưng vô ích, lần nào cũng bị nhỏ bắt gặp
hết. Lúc đó tôi cảm thấy rất bị phiền, đôi khi tôi cố tình chau mày,
hoặc nhăn mặt lại ngầm ra hiệu cho nhỏ biết là tôi không được rảnh rổi
lắm. Thế nhưng nhỏ vẫn kiên nhẫn ngồi chờ tôi, thỉnh thoảng hỏi tôi cái
này cái nọ, rốt cuộc tôi đành phải chịu thua nhỏ.
Hai tháng sau, chúng tôi bắt đầu liên lạc điện thoại với nhau. Nhỏ gọi
cho tôi rất thường xuyên, mỗi lần nói chuyện cũng ít nhất là một tiếng
đồng hồ. Hết hỏi tôi cái này cái nọ, lại bắt tôi kể chuyện hồi thơ ấu
cho nhỏ nghe, khi cảm thấy là mình đã hỏi và nghe chán rồi thì nhỏ bắt
đầu kể về chuyện của nhỏ. Ôi thôi, nào là chuyện bạn bè, gia đình, điện
ảnh, v.v… Chủ đề nào nhỏ cũng say sưa bàn tán, và lần nào cũng vậy,
tôi phải bảo với nhỏ rằng: “Anh thấy nhỏ nên “xì tốp” đi là vừa! Mấy cái
này nhỏ kể nhiều lần lắm rồi.” Lúc đó nhỏ mới chịu ngưng câu chuyện
của mình.
Rồi hình như cảm thấy tôi chưa bị quấy rầy đủ nên có một ngày nhỏ muốn
đến nhà tôi mượn cái computer xài đỡ vì máy của nhỏ đã bị trục trặc gì
đó. Khi nhỏ vào phòng tôi, nhỏ reo lên như một đứa con nít:
- À bây giờ Vi mới hiểu vì sao anh Duy hay nhốt mình trong phòng. Ồ
tuyệt quá, phòng của anh có đủ thứ hết… ti vi, đầu máy này, máy vi tính
nè… còn có game và sách vở nữa… hay thật.
Thế là hôm đó nhỏ đại náo phòng tôi một trận. Nhỏ lục lọi hết mọi thứ,
làm căn phòng ngăn nắp của tôi thoáng chốc biến thành một bãi chiến
trường lộn xộn.
Những ngày tháng kế tiếp, nhỏ rủ tôi đi chơi bowling, ice skate, roller
skating… v.v… Hể tôi từ chối thì nhỏ chu mỏ chọc quê tôi là một thằng
con trai nhát nhất trong đám bạn trai mà nhỏ quen biết. Có lẽ nhỏ biết
tôi có tự ái rất cao nên cố tình nói như thế để tôi chịu đi chơi với
nhỏ. Thật vậy, tôi rất tự ái và còn tự cao nữa. Nếu nhỏ dám bảo là tôi
không làm được thì tôi cố gắng thực hiện cho bằng được.
…
Con mọt sách biết yêu - Trúc Quỳnh